MẸ TÔI VÀ ƠN GỌI LINH MỤC.
Hồi nhỏ tôi được mẹ cưng chiều, đi đâu cũng dắt tôi theo,
đặc biệt đến thăm các cha xứ, các nữ tu ... Mẹ tôi làm quen rất giỏi, tôi thì
nhút nhát. Gặp cha nào mẹ cũng nói muốn tôi làm linh mục. Các cha thì khuyến
khích nhưng bảo là tôi còn nhỏ quá, lo học hành cho giỏi.
Giữa mọi người mẹ tôi luôn nói tốt, bênh vực các cha, các
thầy, các xơ ... Trong tâm trí, mẹ tôi luôn mơ ước tôi sẽ là một linh mục ! Tôi
thì chẳng nghĩ gì...
Điều lạ là khi đang học lớp Nhất (lớp 5 cấp 1) tôi xin đi tu
chứ không phải mẹ bảo đi tu ! Thực ra tôi muốn thi vào đệ tử Dòng Chúa Cứu Thế,
chủ yếu là để được đá banh mỗi chiều mà không bị người lớn đuổi ra khỏi sân !
Hồi đó ngày ngày tôi lăn lộn ngoài sân l’Accueil của Dòng Chúa Cứu Thế…
Có thể mẹ tôi đoán được điều đó, và vì là rất ghét đá banh,
sợ tôi té đau, gãy tay, chân, nên tìm cách đưa tôi vào Tiểu Chủng Viện, nơi mẹ
biết là không có sân banh ! Thích con làm linh mục nhưng lại ghét đá banh... Mẹ
tôi đã thua tôi 0 - 1 ! Tôi thích cả hai, và xem ra Chúa gọi tôi bằng quả banh
da !...
Học vài năm ở Tiểu Chủng Viện Kim Long có sân bé tí, rồi
xuống Tiểu Chủng Viện Hoan Thiện, đường Đống Đa có đến bốn sân. Bên trường
Thiên Hữu, cách một con đường, có một sân nữa, chưa kể các sân bóng chuyền,
bóng rổ, các bàn bóng bàn... Mẹ tôi phải chấp nhận, cười trừ !
Mỗi lần tôi đi tựu trường, từ hồi nhỏ cho tới năm cuối ra
linh mục, dọn vali là độc quyền của mẹ ! Ra tới trường mở vali ra, ôi thôi lắm
sự : Khăn trải giường, những bao gối, khăn tắm, khăn mouchoir, bộ đồ ngủ, áo
quần mặc hằng ngày, tất cả đều mới, thơm, không biết mẹ xin ai, mẹ mua hồi nào
? Mẹ tôi không cho tôi soạn hành lý, sợ tôi để những thứ đó lại rồi mẹ con giận
nhau như đã có lần ! Ngoài ra còn có kem, bàn chải chà răng, xà bông thơm...
Xài đủ cả năm ! Bực mình nhất là còn nhét vô một đôi dép kiểu xấu xí mà chắc
bền theo ý mẹ ! Đặc biệt mẹ nhét dưới đáy vali một keo thuốc tễ, nặng cả ký,
thầy Dư cắt… Mẹ khen ông thầy thuốc bắc này lắm ! Mẹ sợ tôi tình cờ mở vali
thấy nó, nên mẹ nhét dưới sâu. Tôi thì mập tròn quay như "hột mít",
chú Lê Công Mỹ, lớp trên chọc tôi như vậy đó ! Uống thuốc tễ làm gì để các bạn
chọc "ăn cứt... dê !" Thuốc tễ bổ gì không biết nhưng ăn ngon, thơm
mùi mật ong. Mấy bạn chung quanh được cho ăn ké để không được chọc quê !... Có
năm bực quá tôi để nguyên hũ, cuối năm đem về trả, để nói mẹ đừng làm nữa ! Và
tôi đã hối hận về việc làm đó khi thấy mẹ quá buồn, mẹ không nói gì, nhìn keo
thuốc tễ mốc trắng, tằng hắng mấy cái ngắt quãng rồi lặng lẽ cầm keo thuốc đi
ra cửa sau... Và cuối hè tôi lại mang thuốc tễ mới đi tựu trường ! Mẹ không dặn
dò gì, tôi thì làm thinh...
Đi tựu trường mẹ độc quyền xếp đồ vào vali, về nghỉ hè mẹ
lại độc quyền lấy đồ ra... Mẹ ngồi xếp bằng trên giường, vali trước mặt, cạnh
cửa sổ cho đầy ánh sáng. Mẹ vừa hát gì nho nhỏ trong miệng (mẹ thuộc nhiều
kinh, nhiều vãn nhà đạo...), chắc là vui vì tôi về nghỉ hè...
Mẹ lấy ra những đồ dùng hằng ngày của tôi, và xếp ra mỗi thứ
một góc. Mẹ lôi ra từng cái quần, cái áo, cái khăn, đôi vớ của tôi. Tội nghiệp,
cái nào mẹ cũng đưa lên mũi ngửi... Cái nào hôi mẹ để qua một bên, cái nào
không hôi mẹ xếp qua loa rồi để phía đầu giường. Tôi hồi hộp nhìn qua khe
cửa...
Thường về hè tôi mang về hai trái banh da đã xài qua, xả xì
hơi, cột cho xẹp nhỏ lại, còn mang về một đôi giày đá banh và vài bộ đồ thể
thao có số to đùng... Tôi sẽ chơi với các bạn trẻ suốt kỳ hè. Và các bạn thì
trông tôi về nghỉ hè. Rình coi mẹ xử lí mấy thứ này mà tức cười... Mẹ cầm hai
trái banh “giục” qua cửa sổ ra vườn, rồi đôi giày, rồi mấy bộ đồ... Mỗi lần
giục mẹ lại nói với theo "đá banh này ! đá banh này !", thay vì hát
vãn A Lê Xù con hỡi… đang hồi cảm động !
Mẹ tôi sợ tôi mê đá banh mà ra khỏi
nhà tu, hoặc tự ý, hoặc do Bề trên... Chắc có ai nói với mẹ điều đó. Thường ham
chơi thì hay lơ là việc học...
Mẹ nói nếu xách vali về mẹ sẽ đi ra khỏi nhà, không mang
theo giấy tờ để có chết không ai biết mẹ là ai, mẹ ở đâu !...
Khiếp thật ! Một áp lực quá lớn ! Còn mẹ thì khó sống hòa
nhập với anh chị và các cháu khi tuổi già ập xuống !
Đức Cha F.X. Giám Mục Nha Trang nói với mẹ: “Cho thầy Phục
về làm sở Mỹ ít năm nuôi mệ kẻo mấy đứa nó cứ làm mệ buồn, rồi vài bữa thầy vô
tu lại làm cha, có chi mô !”... Mẹ tôi tưởng thiệt, sợ quá hoảng hốt :
"Thôi con khổ thế nào cũng được, ăn mày ăn xin cũng được, để thầy làm cha
thôi !”... Từ đó mẹ tôi chấp nhận tất cả và không còn kể với Đức Cha những
chuyện buồn phiền nữa... Đức Cha cười kể cho tôi nghe như thế và tôi cảm ơn
Ngài...
Ở Đại Chủng Viện tôi bắt đầu những năm thần học và sẽ bắt
đầu lãnh những chức nhỏ. Sửa soạn đi tựu trường mẹ tôi nói điều tôi không ngờ :
“Con ơi hồi đó tới giờ mẹ muốn con làm linh mục, nhưng bây giờ tuỳ con, con lớn
khôn rồi !”... Thú thực tôi quá mừng khi nghe điều đó ! Và cho tới bây giờ tôi
vẫn không hiểu vì sao mà mẹ nói được điều đó, hay lại nhờ Đức Cha ?... Tôi còn
một áp lực nữa của làng Đại Phong ở Bãi Dâu, ngang qua Gia Hội và chợ Dinh. Tôi
không về thăm, về chơi ở đó nữa, thế là không còn phải nghe mãi điệp khúc :
“Ráng làm cha nghe Thầy ” !
Dịp tôi chịu chức Linh mục với những lễ Tạ ơn, tiệc tùng mẹ
tôi vui mừng phở lở, lăng xăng trên nhà dưới bếp mặc dù mọi việc đã có người lo
! Mẹ tôi nói nhiều hơn, cười nhiều hơn… Lâu lâu ngồi nghỉ mệt, thở, một chân để
lên ghế tay quàng qua đầu gối, tay kia cầm điếu thuốc lá Cẩm Lệ thỉnh thoảng
đưa lên miệng bập bập nhìn mọi người đang tất bật công việc cỗ bàn… Khói thuốc
lá bay phảng phất mùi khét rẹt…
Sau này khi nghe tôi làm linh mục truyền giáo khó nhọc mẹ
không hài lòng nhưng đành chịu ! Tôi và mẹ tôi có nhiều điểm khác biệt. Tôi
không thích được quá cưng chiều... nhưng tình thương thì tôi muốn trọn vẹn...
Tôi đã đạt được điều đó…
Ngày ấy, mẹ tôi thường xuyên để tấm ảnh của tôi trên bàn nhỏ
đặt giữa nhà, có đèn cầy, chỉ thiếu... bát nhang ! Các xơ qua thăm, có hỏi thì
mẹ nói là để đi vô đi ra nhớ cầu nguyện cho cha... “Hồi đó mong cha làm cha,
giờ cha làm cha rồi sợ quá !”. Tôi mới đi tu mẹ kêu "chú", vô Đại
Chủng Viện mẹ kêu "thầy", làm cha thì mẹ kêu... Không bao giờ dùng
chữ thằng, nó, hắn... khi mẹ nói chuyện với người khác về tôi. Chắc lòng trí mẹ
tôi bao giờ cũng hướng về tôi…
Và thật kỳ diệu, mẹ tôi đã về với Chúa đúng ngày kỷ niệm 20
năm chịu chức linh mục của tôi, 23.5.1993,
Chúa nhật lễ Chúa Thăng Thiên
Và như thế mẹ tôi không những chỉ đi hết quãng đường đời của
mẹ mà còn muốn đồng hành hết đường đời linh mục của tôi... Trước quan tài của
Mẹ trong lễ an táng tôi đã thưa với mẹ tôi điều đó mà nước mắt dầm dề...
Tôi nhận ra được điều này : Vai trò người Mẹ đối với ơn gọi
linh mục, tu sĩ có một chỗ đứng rất quan trọng, nhất là những bước đi đầu tiên
: tìm hiểu, say mê ơn gọi và theo Chúa...
Rồi dường như suốt cả cuộc đời Mẹ cùng đồng hành với con
mình, cả khi con mình đã là Linh mục, tu sỹ, theo cách rất riêng của Mẹ !
Linh mục F.X. Ngô Phục
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét