Thứ Hai, 22 tháng 5, 2017

ĐỨC DŨNG CỦA NAM NHI


ĐỨC DŨNG CỦA NAM NHI

EM.

Mẹ Em đã đến khóc với tôi. Tất cả chỉ vì Em.
– Bây giờ con không còn khả năng để dạy con của con nữa. Nó coi con không ra gì.
– Con của chị ngoan lắm mà.
– Hồi còn bé nó rất ngoan, bây giờ nó bắt đầu hư. Hôm qua nó ăn cắp tiền. Con bắt nó nằm xuống, nó nằm thẳng băng như khúc gỗ. Con đánh mười roi. Nó không xin bớt, không xuýt xoa, không gồng mình, không khóc. Con đánh xong, nó đứng phắt dậy, cười hề hề: “Mẹ đánh như gãi ngứa”. Nói rồi nó bỏ đi một mạch… Chồng con phải bươn chải đây đó, có khi cả tháng chưa về một lần. Cực khổ như vậy mà vẫn chưa đủ ăn, thì còn giờ đâu để ngó ngàng đến con cái. Một mình con phải lo dạy dỗ nó.Nói thì nó không nghe. Đánh thì nó chê là gãi ngứa. Con không biết phải làm gì bây giờ. Xin cha cầu nguyện cho gia đình con.

MẸ TÔI VỚI ƠN GỌI LM - Lm Fx Ngô Phục


MẸ TÔI VÀ ƠN GỌI LINH MỤC.

Hồi nhỏ tôi được mẹ cưng chiều, đi đâu cũng dắt tôi theo, đặc biệt đến thăm các cha xứ, các nữ tu ... Mẹ tôi làm quen rất giỏi, tôi thì nhút nhát. Gặp cha nào mẹ cũng nói muốn tôi làm linh mục. Các cha thì khuyến khích nhưng bảo là tôi còn nhỏ quá, lo học hành cho giỏi.

Giữa mọi người mẹ tôi luôn nói tốt, bênh vực các cha, các thầy, các xơ ... Trong tâm trí, mẹ tôi luôn mơ ước tôi sẽ là một linh mục ! Tôi thì chẳng nghĩ gì...

Điều lạ là khi đang học lớp Nhất (lớp 5 cấp 1) tôi xin đi tu chứ không phải mẹ bảo đi tu ! Thực ra tôi muốn thi vào đệ tử Dòng Chúa Cứu Thế, chủ yếu là để được đá banh mỗi chiều mà không bị người lớn đuổi ra khỏi sân ! Hồi đó ngày ngày tôi lăn lộn ngoài sân l’Accueil của Dòng Chúa Cứu Thế…

Có thể mẹ tôi đoán được điều đó, và vì là rất ghét đá banh, sợ tôi té đau, gãy tay, chân, nên tìm cách đưa tôi vào Tiểu Chủng Viện, nơi mẹ biết là không có sân banh ! Thích con làm linh mục nhưng lại ghét đá banh... Mẹ tôi đã thua tôi 0 - 1 ! Tôi thích cả hai, và xem ra Chúa gọi tôi bằng quả banh da !...

SỐ PHẬN NGHIỆT NGÃ


SỐ PHẬN NGHIỆT NGÃ

EM.
Em là một học sinh ưu tú của tôi. Môn văn, toán và sinh ngữ trên học bạ của Em tôi luôn phê: giỏi. Về tư cách thì Em nết na kiểu đàn chị. Cha mẹ Em có địa vị trong xã hội và có uy tín lớn trong họ đạo. Tương lai của Em sẽ rực rỡ, tôi vẫn thầm nghĩ như thế.

Sau hơn mười năm xa cách, tôi gặp lại Em ở Sài Gòn. Em kể chuyện về đời mình. Sau khi thi đậu Tú Tài Hai, Em lấy chồng. Chồng Em là một anh Trung Úy Hải Quân. Thật xứng đôi vừa lứa. Em hãnh diện với bạn bè. Tụi nó từ Cần Thơ lên chia vui với Em. Đầy một xe. Em đang tíu tít với bạn bè cũ, thì chồng Em gọi giật giọng:
– Em!
– ?
– Làm cái gì mà cứ đứng hoài ở đó? Bà con hai họ đang chờ muốn dài cổ ra kìa!